Với những ai
chưa từng biết đến Jack LonDon và kiệt tác của ông hẳn sẽ vô cùng thích thú với chú chó tên Buck
thông minh, nghịch ngợm nhưng mạnh mẽ, dũng cảm qua bộ phim “Tiếng
gọi nơi hoang dã”. Thế nhưng, với đại bộ phận fan đã
từng đọc cuốn tiểu thuyết này, thì bộ phim quá êm ả, nhân từ và đẹp đẽ lạ
thường. Những “nguyên liệu” cũ được “xào nấu” một cách đơn điệu để hợp với
không khí gia đình đã làm mất đi tinh thần của tác phẩm, vốn phản ánh hiện thực
đen tối, bạo lực, khắc nghiệt ở miền hoang dã nước Mỹ.
Quy luật Dùi cui
“Người cầm dùi cui” là nhân vật phản diện đầu tiên mà Buck phải
đối mặt. Dù xuất hiện vỏn vẹn trong 1 chương đầu, nhưng nhờ tính hình tượng của
nhân vật, dấu ấn để lại của gã có ý nghĩa xuyên suốt mạch truyện, đại diện cho
lịch sử thuần phục thú hoang vô nhân đạo của loài người. Gã huấn luyện chó tàn
nhẫn, luôn lăm lăm trên tay chiếc dùi cui đen đúa, sẵn sàng cho Buck nếm trải
mùi đòn roi nếu không nghe lời hắn, “những chiếc dùi cui của người mặc áo
nịt đỏ đã nện ngấm vào trong đầu nó 1 thứ đạo lý cơ bản hơn và nguyên thủy
hơn”. Ảnh hưởng của gã lớn đến nỗi hiện diện trong những cơn ác mộng suốt
một thời gian dài của chú chó giống nòi St. Bernard nặng đến 140 pound (khoảng
64kg).
Từ khi còn là “chó quý tộc” của ngài Thẩm Phán, Buck được dạy dỗ
lòng trung thành một cách máy móc. Bị bắt cóc, dưới sức nặng của dùi cui và
răng nanh, Buck đã học tiếp nhận được tư duy kiểu mới: “với ông chủ phải
tuân lệnh nhưng không thiết phải thuần phục”.
Gặp chủ nhân
đầu tiên - anh chàng đưa thư Francois, Buck được đưa đến dòng sông băng Dyea
cùng một đàn chó kéo xe gồm: Spitz - chó dẫn đầu đoàn bệ vệ, thích dùng quyền
lực uy hiếp, Dave - con chó già tận tụy phục vụ chủ nhân, Pike - chú chó nhỏ
thích giả ốm tránh việc, cặp sinh đôi nòi Eskimo Billee nhu nhược và Joe hay
gây sự, cuối cùng là Sol-leks đầy kinh nghiệm chinh chiến. Trở thành chó kéo xe
cũng đồng nghĩa Buck phải học cách thích nghi với cuộc sống khắc nghiệt lạnh
lẽo: “Ở cái vùng đất phương Bắc này, dưới luật lệ của dùi cui và răng
nanh, thì kẻ nào lưu tâm đến những điều đó là kẻ khờ dại và nếu như Buck cứ
tuân thủ những điều đó thì chắc hẳn Buck đã không thành công”.
Tìm lại sức mạnh nguyên thủy của tổ tiên
Sinh tồn trong
môi trường phải cạnh tranh lẫn nhau, Buck học cách nhẫn nhịn mỗi khi Spitz cố
tình gây sự. Trận chiến chỉ thực sự nổ ra khi Buck đã quá sức chịu đựng trước
những hành động ngày càng quá đáng của Spitz, tranh giành chỗ ngủ, hoạnh họe đồ ăn,
gây hấn liên tục… Spitz mang trong mình niềm kiêu hãnh của con đầu đàn mạnh mẽ,
và nghĩ rằng Buck chỉ là con chó phương nam yếu đuối, không chịu được lạnh giá,
đói rét. Thế nhưng, khi bị dồn vào chân tường, bản năng hoang dã của loài thống
soái trong Buck trỗi dậy.
Loại bỏ được
Spitz, như một lẽ đương nhiên Buck ngang nhiên bước lên vị trí đầu đàn. Kẻ thống trị là kẻ tồn tại cuối cùng, Buck thậm chí còn
làm tốt hơn những gì mà đối thủ vừa bị nó hạ gục từng thể hiện.
Kết thúc hành
trình 30 ngày gian khổ, Buck và đàn chó tiếp tục bị bán cho Hal và Charles,
Mercedes, một gia đình lỉnh kỉnh đồ đạc cùng thói quý tộc hợm hĩnh. Quy luật
của dùi cui chưa bao giờ thôi ám ảnh, Buck phải làm việc cực nhọc, bị đối xử
tàn nhẫn, bị bỏ đói… nhưng cũng nhờ đó mà cậu chàng gặp được Thornton.
Đã lâu rồi
Buck mới nhận được tình yêu thương thật sự từ con người, khác hẳn với gánh nặng
trách nhiệm bảo vệ con trai của ông Thẩm Milner. Sống dưới những cái ôm ấp lấp
lánh tình người của Thornton, Buck càng uy mãnh, bộc lộ sức mạnh kinh người.
Không ai tin con chó này có thể kéo được cả ngàn Pound, trừ Thornton.
Tiếng gọi của hoang dã
Tuy nhiên,
Buck càng mạnh mẽ thì cuộc sống cùng con người càng trở nên gò bó. Trên hành
trình tiến về phương đông, lần đầu tiên Buck gặp đồng loại của mình, một con
sói. Lần này, Buck cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết bản tính hoang dã len lỏi
trong từng thước cơ bắp chỉ trực trào bùng nổ. Tiếng gọi của hoang dã ngày càng
kéo Buck rời xa căn nhà ấm áp có Thornton. Buck rong ruổi suốt ngày đêm cùng
đàn sói, chỉ đến khi nhận tin dữ về cái chết của Thornton.
Bằng những gì
nguyên thủy nhất, cơn cuồng phong giận dữ, điên loạn đến từ địa ngục, Buck lao
vào cắn xé đám người da đỏ Yeehats - kẻ mọi rợ đã giết chủ nhân của Buck: “và
quả thực, Buck là quỷ dữ hiện thân, điên giận bám sát gót chúng và quật ngã như
quật ngã hươu nai trong khi chúng chạy bán sống bán chết qua giữa rừng cây.
Thật là một ngày thảm khốc đối với bọn người Yeehats. Chúng bỏ chạy tan tác ra
khắp nơi trong miền, mãi đến một tuần sau bọn sống sót mới tập hợp lại trong
một thung lũng thấp hơn và điểm xem ai còn ai mất”.
Dù
sống trong môi trường nào, thì bản năng vốn có của mỗi người vẫn tồn tại, chỉ
là nó chưa được bộc phát mà thôi. Đối với chú chó Buck cũng vậy. Dù có phải
trải những tháng ngày gian khổ, bị hành hạ, bức áp bức thì bản năng “sát thủ”
của nó cũng không hề bị mất đi. Mà ngược lại, bản năng đó được trui rèn qua năm
tháng, để rồi có một ngày được bộc phát ra. Buck trở về đúng với bản năng thực
sự của nó – một loài sói mạnh mẽ, một kẻ săn mồi đáng sợ. Và Buck đã nghe theo
tiếng gọi nơi hoang dã, trở về với chốn nguyên thủy mà tổ tiên chúng đã sinh
ra.
Namustan
Không có nhận xét nào