Cuốn
sách là câu chuyện của một chú chó kể về ngôi nhà của mình. Nơi đó có chị Ni, bố
mẹ chị Ni, bà cố chị Ni, có người bạn Binô,…Những câu chuyện của Bêtô thường ngắn
gọn, đơn giản, từ chuyện sở thích cá nhân như nhai giày dép, quần áo đến chuyện
gia đình chị Ni, chuyện những con chó khác,… Nhưng trong mỗi câu chuyện ấy, Bê
tô lại đưa ra những nhận xét vừa ngây ngô đến phì cười, vừa sâu sắc đến thẩn
người. Như khi kể về nhà của mình, chú chó của chúng ta đã nói thế này:
“Tất nhiên là nhà tôi
hiện nay. Nhà tôi hiện nay tất nhiên là nhà tôi đang ở.
Phải nói rõ như vậy, vì
thông thường, khi nhắc đến hai chữ "nhà tôi" người ta đang nghĩ đến
cái nhà người ta đã rời xa.”
Hay
khi kể về những “cuộc chiến” với đồng loại để giành một khúc xương ngon lành,
ta chợt nhận ra đằng sau những lời nói cao thượng, thì mục đích của chiến tranh
kì thực rất đỗi tầm thường.
“Khúc xương tất nhiên hấp
dẫn hơn quả bóng. Vì ăn được. Và vì giành nhau một thứ ăn được, tụi tôi choảng
nhau quyết liệt hơn so với các cầu thủ gấp trăm lần…
Xưa nay chiến tranh nổ
ra cũng chỉ vì miếng ăn.”
Đến
với “Tôi
là Bêtô” , tựa hồ như ta tìm
được cho mình những câu trả lời vô cùng đơn giản về những vấn đề tưởng như khó
nhằn. Tại sao chúng ta lại yêu thích một thứ gì đó?
“Ta yêu quý một thứ gì
đó, bởi vì đó là thứ gợi nhớ đến kí ức về người mà ta yêu mến.”
Vậy
tại sao chúng ta yêu mến
một người nào đó?
“Đôi khi bạn yêu mến một ai đó đơn giản chỉ
vì người đó thật lòng yêu mến bạn.”
Một
điểm sáng nữa bên cạnh chú chó Bê Tô, đó là người bạn lông trắng Binô. Binô là
một chú cún có tính cách trầm lắng và sâu sắc, hoàn toàn khác với một Bê tô nghịch
ngợm và hiếu động. Một tình bạn đẹp đã được hình thành dựa trên những điều trái
ngược và hàm chứa vô số những điều nhẹ nhàng nhưng cũng đầy ý nghĩa. Hai chú
chó biết chia sẻ với nhau từng cái áo, từng khúc xương, từng khoảnh khắc đẹp của
cuộc sống, biết gắn bó và san sẻ cả nỗi đau khi một đứa bị ốm. Và tôi bắt gặp
mình rung động khi dừng lại trước một mẩu đối thoại nhỏ của hai cậu bé cún này:
“- Màu yêu thích nhất?
- Màu trắng.
- Vì nó sạch sẽ?
- Không. Vì đó là màu
lông của người bạn tốt nhất của tao.
… Binô hiểu tôi muốn
nói gì. Nó hiểu rằng khi ta yêu ai bao giờ cũng yêu tất cả những gì thuộc về
người đó, cả điều hay lẫn điều dở.”
Thật
sự là một niềm hạnh phúc khi chúng ta có được một người, bất kể chúng ta có là
ai, ta như thế nào, họ vẫn luôn sẵn lòng chấp nhận và không ngại ngần trao đi
những yêu thương. Một người sẽ cùng ta chia sẻ, cùng ta trải nghiệm, cùng ta
làm những điều mà không ai làm – cho dù nó thật dị hợm. Từ tình bạn hết sức
bình dị và ngây ngô của hai chú cún nhỏ, bác Ánh, với những ngôn từ chân phương
gần gũi, đã nói với người đọc về tình bạn của loài người.
“Tình bạn là điều gì đó
thật kì diệu, Đó là thứ tình cảm trong sáng và vô điều kiện, là món quà tặng mà
khi đã trao vào tay ai số phận hiếm khi giật lại. Vì vậy mà nó bền chắc và có
thể kéo dài thăm thẳm qua thời gian và sự xa cách.”
Đôi
lúc, tôi phải tự nhắc nhở bản thân rằng Bêtô là một con cún, vì chú đã có những
suy nghĩ rất “người”. Và với lối kể chuyện đầy khéo léo, bác Ánh không cao giọng
dạy đời, cũng không liệt kê một chuỗi những điều cao cả để bắt buộc độc giả của
mình phải làm. Chỉ đơn thuần là những câu chuyện vụn vặt đời thường, chân thực
và mang đậm màu sắc tuổi thơ, cuốn sách đưa người đọc đến một thế giới khác. Ở
đó tuyệt nhiên không có tranh đấu, không có hơn thua mà chỉ có những chiêm nghiệm
về cuộc sống thật giản đơn nhưng vô cùng sâu sắc, cứ thế tự nhiên đi vào lòng
người. Không dành riêng cho trẻ con, cũng không dành riêng cho người lớn, Tôi là Bêtô là cuốn sách dành cho tất cả
chúng ta.
Không có nhận xét nào