Có những ngày đẹp trời
như thế!
“ Có những ngày đẹp trời
như thế, những ngày cõi lòng an nhiên đến lạ, những ngày mà đến cả nỗi buồn, sự
cô đơn cũng trở nên thật đẹp.”
Thời gian vô tận tuần
hoàn, ngày qua tháng lại, mà có những ngày ta thấy thật u ám, ảm đạm, mang mác
một nỗi buồn, có bao giờ bạn nghĩ sao nó lại buồn đến vậy không? Bởi bạn gặp
phải một biến cố, mắc một sai lầm, bị một người khác làm tổn thương hay tự thất
vọng về chính mình? Thật ra ngày buồn vì bạn nghĩ nó buồn, bạn nhìn nó bằng đôi
mắt u buồn, chán nản, chứ thế giới, cuộc đời vốn vẫn vậy, chỉ là tâm trạng của
bạn khác đi thôi, bởi “ người buồn thì cảnh có vui đâu bao giờ?”
“ Cuộc đời luôn tồn tại
những ngày đẹp trời, chỉ là lòng bạn có đẹp, có an nhiên để nhìn thấy nó hay
không...Thật ra cuộc đời này luôn rất đẹp, và chẳng có ngày nào thật sự u ám,
đen tối đâu. Mỗi ngày ta được sống, mỗi ngày ta còn tồn tại với đời, đó là
những điều ta cần phải trân trọng và nắm bắt từng phút giây. Đừng bó gối trong
căn phòng nhỏ hay nhìn cuộc đời bằng đôi mắt nhuốm màu u buồn, bế tắc. Dù cuộc
sống có tồi tệ đến đâu, chỉ cần ta suy nghĩ khác đi thì chuyện gì cũng có thể
thay đổi được.”
“Đừng lãng phí những
ngày đẹp trời” không có một câu chuyện cụ thể xuyên suốt nào,
tác phẩm là tập hợp những mẩu chuyện, những mẩu cảm xúc đủ mọi cung bậc ta gặp
phải trong cuộc sống, hỉ, nộ, ái, ố; về những điều, những người rất giản dị,
thân quen, quan trọng trong cuộc sống. Đọc cuốn sách, ta cảm nhận một lối viết,
một phong cách rất nhẹ nhàng, đậm chất thơ, và cũng bắt gặp hình ảnh của mình ở
đâu đó, đọc xong mà chợt thấy lòng nhẹ nhõm, bình yên đến lạ…
Thanh xuân
“Thanh
xuân là giai đoạn chúng ta lớn lên cùng thời gian, nương tựa vào nó mà trưởng
thành sau bao vấp ngã đầu đời….Thanh xuân là quá trình em chạm mặt với tất cả
cảm xúc tích cực cũng như tiêu cực của cuộc đời, và đây là giai đoạn em tự mình
đưa ra quyết định đối mặt hay từ bỏ. Thanh xuân chính là cuộc
hành trình dài, càng đi xa, càng không thể quay lại điểm xuất phát, thế nhưng
thanh xuân lại lưu giữ cho ta những tình cảm chân quý nhất, những bài học đắt
giá và những hồi ức theo ta mãi về sau”
Thanh xuân chỉ có một
lần, phải sống cho đáng em biết không?
Có thể nói thanh xuân là
quãng thời gian đẹp nhất một đời người, khi ta có trong tay tuổi trẻ, sức khỏe,
hoài bão, sự nhiệt huyết, nhưng liệu bạn có đang sống hết mình với thanh xuân
ấy hay chỉ sống tạm bợ qua ngày, để rồi giết chết thời gian, bóp chết tuổi trẻ
một cách lãng phí? Có bao giờ bạn cảm thấy có lỗi với chính mình không?
“
Tôi có lỗi với chính tôi, nhiều lắm. Tôi đã bắt ép mình sống
theo cách mà tôi không mong muốn...Tôi luôn tạo cho mình những áp lực mà có lẽ
chẳng ai dại gì ôm lấy.”
Có
bao giờ bạn nghĩ sao mình lại sống như thế không, tại sao lại phải để tâm những
lời thiên hạ nói, tại sao phải “muốn được như người ta”, tại sao lại luôn tự
cho mình là số một, tại sao cứ mãi làm mệt chính mình? Đừng sống mãi như vậy
mệt mỏi lắm, làm sao bạn có thể sống mà chiều lòng tất cả những người-thiên-hạ.
“Tại
sao phải để tâm đến lời-thiên-hạ khi những con người-thiên-hạ đó chẳng cho bạn
đồng nào để sống qua ngày?...Đừng nghe lời-thiên-hạ nữa mà hãy nghe
lời-chính-mình đi các bạn. Hãy biết nghe và tiếp thu một cách có chọn
lọc.”
Và cũng...
Đừng
bao giờ “muốn được như người ta” bởi vì như thế chẳng khác nào em biến mình
thành bản sao của họ,... ghen tị với người khác chính là cách giết chết chính
mình,...Nhớ nhé em, chẳng ai giúp em cả đời, cũng chẳng ai sống tốt cả đời cho
em ghen tị. Đừng mãi nhìn vào người ta rồi nghĩ mình không có gì mà hãy nhìn
ra mình đang có điều gì và cần phải phấn đấu thêm cái gì.”
Tuổi trẻ hãy tìm cho
mình một chân trời thuộc về riêng bạn: “Ở dưới bầu trời ấy, họ có thể thỏa
thích sống với ước mơ, với đam mê và sở thích mà chẳng cần gò bó điều
gì,...nhất định có một chân trời của riêng bạn, chỉ thuộc về bạn, và việc bạn
phải làm chính là giữ lấy nó, chạm đến nó…”
Hãy sống chứ đừng chỉ
tồn tại!
Trưởng thành
“Trưởng thành, em nhận
ra mình già đi, già trong suy nghĩ lẫn dung mạo...Trưởng thành, ai rồi cũng đổi
thay, kể cả là em hay tôi”
Trưởng thành nhiều khi
mệt mỏi lắm, chỉ muốn như những ngày thơ bé sống vô tư bên cha mẹ, nhưng vô tư
mãi sao được, ai rồi cũng phải lớn, phải thay đổi…
Trưởng thành là khi có
thể bình thản đón nhận mọi thứ, chẳng còn than vãn sau những lần vấp ngã, chẳng
còn khóc òa mỗi lúc té đau, chẳng còn dại dột những ngày tuyệt vọng, bình thản
đối mặt, bình thản chấp nhận.
Trưởng thành, ta chợt
nhận ra đời không phải mơ, nó khắc nghiệt và tàn nhẫn hơn nhiều: “không phải
cái gì cố gắng cũng đều đạt được, nhưng không cố gắng thì cái gì cũng không
được.”
Trong thế giới của người
trưởng thành, nhiều khi cô đơn, một mình lắm, có điều: “thật ra cô đơn không
đáng sợ, chỉ là lắm lúc nhìn người ta có đôi có cặp nên mới thấy chán ghét cô
đơn mà thôi...Đời người, nên trải qua đôi lần một mình để biết rằng chẳng
ai vì thiếu ai bên đời mà không sống tốt được đâu.”
Đôi lúc trưởng thành rồi
thấy những suy nghĩ của bản thân cũng khác đi, nó già dặn, chững chạc, và biết
nghĩ hơn, nó nhận ra nhiều điều lắm:
“Thật
ra con người thay đổi là vì họ có sự lớn lên,..chẳng ai bé mãi bao giờ, cũng
chẳng ai sống mãi một đời cũ kĩ. Con người họ lớn lên
từng ngày, làm mới mình bằng những bài học mỗi ngày, cũng thay đổi từng
ngày...”
Và
nó cũng hiểu rằng:
“Dù
là tình bạn, tình yêu hay tình thân, luôn có một quy tắc để lâu dài đó chính là
mở lòng tin tưởng từ hai phía,...không có cái gì một chiều mà tồn tại lâu dài
được cả.”
Vậy
là nó biết thế nào là cho đi và nhận lại. Bây giờ nó cũng đủ khôn
ngoan để biết rằng:
“Ai
cũng vậy, đều có một cuộc đời phải chiến đấu mỗi ngày để tồn tại, đều có một
thế giới riêng mà chỉ bản thân mới hiểu,...bởi vậy, không ai có quyền phán xét
ai cả.”
Có
một nơi gọi là “nhà”
“Có một điều kỳ diệu mà
cuộc sống ban tặng cho mỗi chúng ta, nơi sẽ luôn có những người ta yêu thương,
nơi sẽ luôn có vòng tay dang rộng chào đón ta trở về, nơi mà rất nhiều người,
có cả tôi, đặt cho nó tên gọi là “bình yên”; nơi ấy chính là nhà”
Ngày bé chỉ mong lớn
thật nhanh, để bay nhảy khắp nơi, làm điều mình muốn, lớn rồi mới chợt nhận ra
rốt cuộc, nơi mà sau tất cả những sóng gió khó khăn ngoài kia, ta muốn trở về,
sà vào lòng mẹ như những ngày thơ bé để nói: “Mẹ ơi! Con về rồi!” - đó là nhà.
Chẳng ai yêu ta một đời,
ai cũng thương ta một thời rồi thôi.
Chỉ có cha mẹ một đời,
yêu thương con trẻ, bảo bọc chở che.
Nhưng...
“...ai
rồi cũng lớn, cha mẹ cũng sẽ già đi. Bây giờ em có thể sống
hết mình với thanh xuân, nhưng đừng sống chỉ biết hiện tại mà bỏ qua tương lai,
cũng đừng chỉ sống thật vui cuộc sống của bản thân mà bỏ qua sự già nua ốm yếu
từng ngày của cha mẹ.”
“Nếu còn mẹ, xin đừng
làm mẹ khóc
Đừng để buồn trên mắt mẹ
nghe con!”
Yêu
“...Vì sao lại yêu người
đó? Nhưng tại sao lại cho yêu thương một lý do? Đơn giản vì người đó chính là
họ nên ta yêu, thế thôi”
Yêu là thứ tình cảm thật
đặc biệt, nó khiến trái tim ta bồi hồi, thổn thức, khiến tâm trí ta cứ khắc
khoải, nhớ nhung một bóng hình, là cảm giác luôn muốn ở bên, cùng nhau trải qua
tuổi trẻ, cùng nhau đi đến già.
Nhưng đâu phải mối tình
nào cũng trọn vẹn, như ý: “Gọi yêu sai là thanh xuân, có chăng là vì thanh
xuân nào cũng sẽ có lần không đúng thời điểm, gặp không đúng người, để có thể
yêu đến hết đời…”
“Nếu cảm giác đôi tay đó
đã không còn thuộc về mình, nếu cảm giác đôi tay ấy không còn đan chặt với mình
được nữa, thì tốt nhất nên buông tay...Cô gái, cho dù cậu có yêu một người đến
đâu, thương họ đến thế nào đi nữa, thì cậu cũng nhất định phải giữ lại tự tôn
của chính mình, và phải biết yêu bản thân trước khi yêu ai đó được không?
...đôi khi phải biết lúc nào nên nắm lấy và khi nào phải buông tay,...Yêu là hi
sinh nhưng không phải chịu đựng một cách quá đáng.”
Nếu họ là gió
Hãy trả lại cho trời
Để gió tự do thổi
Cuối cùng, hãy sắm cho
mình một chiếc máy sấy cho tâm hồn những ngày mưa - “một chiếc máy sấy để tự
sưởi ấm cõi lòng, hong khô những giọt nước mưa tồn đọng,...vì cứ đợi mưa tan
rồi nắng đến thì thế giới của bạn sẽ ngập nước và nếu không biết bơi bạn sẽ
chết chìm trong đó.” Bạn yêu à, “thời gian vô tình, vận mệnh vô thường,
đời người luôn là chuỗi ngày biến động, vậy nên hãy sống như hôm nay là ngày
cuối cùng để dù ngày mai có đến hay không thì hôm nay cũng đã trọn vẹn phần
nào!”
Này
em, hãy cười lên đi!
Cuộc
đời ngắn lắm sầu bi làm gì?
Mai Cồ
Không có nhận xét nào